Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

"Tôi là ai? Và nếu vậy thì bao nhiêu?"



Một buổi chiều ở Regina để kết thúc "Tôi là ai, và nếu vậy thì bao nhiêu?" của Richard David Precht, một triết gia người Đức.

Cuốn sách khá thú vị, trình bày hệ thống, rất nhiều luận cứ, nghiên cứu rõ ràng, và như lời tựa của sách: "một chuyến du hành triết luận".

Đã từ lâu mình ngừng đọc các tiểu thuyết ăn khách lẫn không ăn khách. Vì cảm thấy mệt mỏi với các câu chuyện kể tình yêu, dễ dãi, hoặc trắc trở, bi lụy hoặc vui tươi. Bởi, tất thảy, khiến mình chỉ thấy được bề nổi của cuộc sống, với nhiều lỏng lẻo, hão tưởng.

Mình muốn tìm kiếm những gì có sức nặng. Đến gần hơn với thế giới bằng con mắt của một người thấu đáo, chứ không phải qua sương khói ảo ảnh của kẻ si tình. 

Nhưng khá mệt để tìm kiếm, bởi cuộc sống, rốt cuộc, đã - đang - và sẽ mãi mãi là những cuộc đua, để đến gần chính mình hơn nữa.

Như việc  Richard David Precht, bằng một nỗ lực đáng hoan nghênh, bày ra nhiều món ăn, có tên gọi, có phân loại, có dẫn dắt, rồi tất thảy, đều khiến thực khách "há mồm". 

Thực sự mình đã "há mồm", chứng kiến nhiều món ăn lộng lẫy trôi qua, kiểu của một người đói gào lên: "Đúng! Đúng! Đây chính là món tôi muốn ăn! Mang đến cho tôi, làm ơn, làm ơn!", và đĩa thức ăn ngồn ngộn ngon lành đó sẽ trôi thật chậm, thật chậm, để bạn thấu đáo mọi góc cạnh, tứa nước miếng hòng vồ lấy, nhưng không. Món ăn chỉ để trình diễn, và đặt ra cho bạn ngược lại khao khát: "Làm thế nào để tôi có thể lấy các thứ ngon lành kia cho mình?". Cứ mơ đi nhé, món đó còn ở thì tương lai, hoặc huyễn tưởng [mặc dù cơ chế nấu món ăn và nguyên phụ liệu cũng chừng ấy thôi nhé!].


Tôi đã chạy đuổi theo bàn tiệc của Richard David Precht như thế. Háo hức. Đầy ngu ngốc. Rồi tức tối.

Rất may, tôi đã không bỏ cuộc giữa chừng [mặc dù nhiều lần phát ngán vì "bị lừa"], để đọc được đến trang cuối cùng. Và có thể coi, cuộc rượt đuổi thức ăn của tôi, sau rốt cũng được ông ấy quăng cho một vài bát cơm nguội an ủi, đầy tính giao đãi với câu hỏi: "hạnh phúc là gì?", "cuộc sống có ý nghĩa gì không?". Ông ta nhìn tôi đầy thương hại, rồi nói: thôi, đừng mơ tưởng nữa, biết bạn ham học hỏi là tốt rồi, nhưng hãy chấp nhận tất thảy với sự thăng bằng. "Ý nghĩa cuộc sống là gì à?... Thực ra không có gì đặc biệt cả. Đơn giản là hãy thân thiện với mọi người, tránh ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ, thỉnh thoảng đọc một cuốn sách hay, mời bạn bè đến thăm, cố gắng sống trong hòa bình và hài hòa với mọi chủng tộc và dân tộc.
Hãy giữ tính tò mò, ham hiểu biết. Hãy thực hiện các ý tưởng tốt đẹp của mình, làm cho năm tháng chứa đầy sự sống chứ đừng để cuộc sống đầy phè những năm tháng".

Thế đấy. Mỏi gối chùng chân rồi, thì hãy cố gắng mà an lòng một cách tích cực với những điều giản đơn trong chính bản thân mình.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét