Thứ Tư, 21 tháng 11, 2012

"Đời mong manh quá, kể chi chuyện mình"...

Thế giới thì rộng lớn. Con người thì bé mọn.


Đã nhiều lần, ta từng chối từ đến gần với hơi ấm của nhân loại. Vì sợ hãi những khác biệt không thể xóa nhòa nổi. Vì càng kiếm tìm càng cảm thấy cô đơn, trống rỗng. Vì sau những cuộc vui đầu môi chót lưỡi, ta tự nhủ, sao mà nhạt nhẽo.


Nhưng có đi bên người lúc giá lạnh, ta mới thấm thía được sự gần gũi của đồng loại. Không hẳn là sự cầu may vĩ đại, đôi khi, chỉ là một chút chạm tay, hay ngồi bên cạnh, để ta cảm thấy không hoàn toàn đơn độc giữa cuộc chiến mang tên: số mệnh. Cuộc chiến tàn khốc, không phải vì miếng cơm manh áo, không phải vì bạc tiền, vật chất, mà vì lẽ gì, giữa lúc đó, ta chỉ biết thở dài, ngửa mặt.


Ta thấy vật chất chỉ mỏng tang, chốc là tiêu tán. Có hay không, không quá quan trọng.
Sinh mệnh, mới hay rằng, không phải của chỉ mình ta. 
Mặc dù, đã nhiều lần, ta muốn chối bỏ nó. Hay điên cuồng tìm cách sống cho bản thân mình, muốn đốt hết, xóa hết tất thảy mọi mối liên lạc với người đời, chỉ để lang bạt mãi mãi, nay đây mai đó, sướng vui mình mình biết.

Nhưng như vậy, phỏng có sướng vui gì? 
Có đứng ngoài cánh cửa mang tên hy vọng, ta mới biết sự bất lực là vô biên. Dù có cào xé hay bơi đến kiệt cùng, cũng không giữ nổi người ta yêu quý. Khi nước mắt người thân ta rơi, ta hằng muốn ở lại thế gian này biết bao nhiêu, để giữ cho nỗi đau đừng hiện diện, và cuộc sống không đổi thay sang những ngã rẽ kinh khủng.


Tối nay, ta cầu mong cho một phép màu kỳ diệu sẽ đến với một người bạn (dù khác biệt và xa cách ta muôn ngàn). Bạn ơi, đứa con nhỏ đang chờ bạn, người chồng mới cưới và gia đình bạn đang chờ bạn trở về. Nhớ nhé, đừng đi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét