Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2012

Tản mạn ở miền Tây

Đã trải qua nhiều vấp ngã trong cuộc sống, nhưng chưa bao giờ tôi cảm nhận rõ về mọi thứ như khoảnh khắc lang thang ở miền Tây nắng chói, như lúc này.

Tôi đã nói với bạn, "như một trái cây, nó sẽ tự chín. Đừng vì trái còn xanh mà thúc ép, sẽ chỉ nhận được quả đắng. Như một việc, khi mình thực hiện, nếu có quá nhiều trở ngại thì hãy cứ bình tâm chờ đợi, rồi tất thảy, đều có thời điểm của nó".
Thật ra, ý nghĩ này không phải của tôi nhận thức được. Mà từ một người bạn theo Đạo. Rất con chiên và ngoan hiền. Người ấy tin rằng, mọi sự, đều đã được Chúa sắp đặt sẵn, bạn được sinh ra dưới sự bảo trợ của Chúa, được chở che và ban phước.

Tôi nghĩ về niềm tin.
Tôi không phải là người theo đạo hạnh nào.
Nhưng tôi tin, mỗi người, đều có vị thần hộ mệnh của riêng mình. Khi khó khăn hay vấp ngã, Người sẽ lặng lẽ đưa bàn tay ra cho mình nắm lấy, ân cần lau nước mắt, vỗ về mình vào giấc ngủ, và vượt qua tất thảy, một cách ngoạn mục nhất.
Như tôi, đã vượt qua nhiều điều, một cách ngoạn mục nhất.


Đi bất cứ đâu, tôi cũng thấy Việt Nam mình đẹp và bình yên lắm. Con người hồn hậu, đáng tin. Tôi chưa bao giờ có mảy may nghi ngờ gì về thế giới xung quanh. Như thế tốt hay không, tôi không rõ theo quan điểm của mọi người, nhưng với tôi, nó thật dễ chịu. Tôi đã nhiều lần dễ dãi đi theo một ai đó, ngu ngơ và ngốc nghếch, ngủ yên bên họ mà không hề nhuốm một chút tà tâm. Tôi tin vào trực giác của mình, như tin vào người bên cạnh. Cuộc sống sẽ đối đãi tôi thật tốt, như thẳm sâu trái tim tôi mách bảo.

Tôi đi trên đường, rồi nghĩ đến chữ Tâm.
Tuổi trẻ, thật khiến người ta xốc nổi, xốc nổi của kiểu u mê mà khăng khăng mình là đúng, là hay. Không nhận thức rõ về thế giới và bản thân, lúc đó, con người ta sẽ phạm nhiều sai lầm, làm tổn thương nhiều người, lẫn chính bản thân mình.
Tôi cũng đã như một chú ngựa non háu đá, lao về phía trước, và trong đầu chỉ một ý nghĩ: "Làm tới đi. Đi đi. Kiểu gì cũng thành công. Mình làm được mà", đại loại thế.
Nhưng khi đã lớn hơn một chút (như bây giờ), tôi đã nghĩ về một trái cây. Một thứ quả trên cao, mình cần phải cố gắng, phải chăm bón, nhưng cũng phải thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

27 tuổi. tôi chạm ngưỡng 30, thật thà, và bình lặng hơn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét